Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Dưỡng nữ thành phi


Phan_26

“Phụ Vương, mẫu phi của ta rốt cuộc tên là Tư Đồ Du Nguyệt, hay là Thẩm Đậu?”

Sử Lương Sanh, Sử Minh Phi vẫn kêu nàng là “Tư Đồ Du Nguyệt”, mà Phụ Vương mỗi lần nhắc đến đều kêu “Thẩm Đậu”, rốt cuộc thì tên nào mới là tên thật của mẫu phi?

“Thẩm Đậu. Năm đó, vì muốn tiếp cận Sử Lương Sanh, nàng mới dùng tên giả là Tư Đồ Du Nguyệt. Nàng vốn là người Phong Yến. “ Tịch Mân Sầm kể sự thật.

Thẩm Đậu là một trong những quân cờ mà hắn nuôi dưỡng, và là một quân cờ lợi hại nhất, bất kể là về nhẫn nại hay về tâm kế, nếu không nàng cũng sẽ không thành công trong việc quyến rũ được Sử Lương Sanh.

nhẹ nhàng bôi Hoa Ngọc Lộ, màu lam nhạt dần dần hòa tan vào trong da thịt của Mạn Duẫn.

“Ngủ đi.” Bôi thuốc xong, Tịch Mân Sầm ôm đứa nhỏ đặt lên trên giường.

Trong giấc ngủ chập chờn, đầu óc Mạn Duẫn vẫn luôn xoay quan vấn đề này. Sử Lương Sanh sủng ái mẫu phi như thế, như vậy, chẳng lẽ mẫu phi chưa từng động tâm chút nào sao? Thiết nghĩ nếu như mẫu phi không động tâm, thì sao lại sinh hạ nàng ra trên đời này?

Nhưng nhìn ánh mắt hiền lành trước khi chết của bà, đó là một ánh mắt tuyệt đối thỏa mãn hạnh phúc. Sinh mệnh rõ ràng đã đi đến cuối rồi, vì sao bà lại cười?

Tình cảm thế này, rất phức tạp.

Hoàn toàn làm cho người ta suy nghĩ mãi cũng không ra.

Ngày sáng sớm hôm sau, lúc Phụ Vương đút cháo cho nàng từng muỗng một, Mạn Duẫn cũng trước sau như một nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tuấn tú của Phụ Vương. Toàn thân Phụ Vương như được bao bởi một lớp ma lực, khiến cho Mạn Duẫn nhìn mãi không chán mắt, khắc sâu minh bạch dáng vẻ của Phụ Vương vào tận đáy lòng rồi, nhưng lần nào cũng nhịn không được mà muốn nhìn nhiều thêm một chút nữa.

Từ sau khi Phụ Vương dùng môi hôn miệng nàng, nàng cảm thấy được tình cảm giữa hai người càng lúc càng thay đổi một cách lạ kỳ. Cha, không giống cha. Con gái, không giống con gái. Mạn Duẫn nhẫn nại nén lại lòng hiếu kỳ to lớn của mình, không dám tìm tòi nghiên cứu vấn đề này một cách thái quá.

Sau khi bôi Hoa Ngọc Lộ, cánh tay Mạn Duẫn ngoại trừ cảm giác đau đớn cuối cùng cũng khôi phục một ít xúc giác. Chỉ cần tiếp tục bôi thuốc mấy ngày thì miệng vết thương sẽ dần dần khép lại, mà vị lão thái y kia ngày nào cũng đều chạy đến Điềm Uy cung, hầu như đã thành Thái y riêng cho Mạn Duẫn.

sự kiên nhẫn của nhóm sứ giả các nước càng ngày càng kém, khi thấy dạo này Cửu vương gia không có bất kỳ động tác gì, thì họ càng phát sinh tư tưởng muốn tự nhóm lại mà giải chuyện ám sát trên Thái Thất Sơn.

Nhiều sứ giả bắt tay liên hợp lại, không ngừng dâng tấu thư mỗi ngày.

Rốt cục sau vài ngày nhẫn nại, họ đã hoàn toàn bùng nổ. Sứ giả các quốc gia thống nhất trận tuyến, dâng tấu nếu không cho bọn hắn một cái công đạo, bọn họ liền lập tức thông tri về cho quốc gia mình để phát động chiến tranh.

Tên thái giám thiếu niên kia vọt vào Điềm Uy cung như bị lửa dí đằng sau.

Lúc này, Tịch Mân Sầm đang xốc lên ống tay áo của Mạn Duẫn, bôi Hoa Ngọc Lộ cho nàng.

Thấy tên tiểu thái giám đột nhiên xuất hiện, hai mắt hắn tức khắc đông lại thành băng.

“Cửu... Cửu vương gia.” Chạy quá mau, mỗi từ tiểu thái giám nói ra đều phải thở gấp một hơi chen vào, trông sắc mặt kia giống y như bị lửa đốt phỏng mông, một khắc cũng không thể chậm.

“Hơn hai mươi vị sứ giả mặc kệ thị vệ ngăn cản, cứng rắn vọt vào ngự thư phòng. Hoàng Thượng bảo nô tài đến gặp Vương gia, cứu viện...” Tiểu thái giám lòng nóng như lửa đốt nói trọn một câu xong, nhìn Cửu vương gia bằng ánh mắt mong đợi.

Cửu Vương gia vẫn vững như Thái Sơn, không tỏ vẻ có một chút sốt ruột nào, tiếp tục chậm rì rì bôi thuốc cho đứa nhỏ, làm xong hết thảy trình tự mới nói: “Duẫn nhi, ngươi ở Điềm Uy cung dưỡng thương cho tốt, bổn Vương chưa trở về thì không cho phép tùy ý chạy loạn.” Vuốt nhẹ cái trán Mạn Duẫn, giúp nàng kéo ống tay áo xuống, mới đem ánh mắt bố thí lên người tiểu thái giám.

Thản nhiên nói: “đi thôi.”

Tiểu thái giám nghẹn ngào. Đối đãi với tiểu Quận chúa thì đầy đủ ôn nhu, sao mới quay qua nhìn hắn thì sắc mặt liền biến đổi giống như mùa đông khắc nghiệt khiến người ta chết rét vậy trời.

Đều là người, sao lại có sự khác biệt lớn như thế?

Tiểu thái giám thừa dịp Tịch Mân Sầm không chú ý, vụng trộm quay đầu làm một cái mặt quỷ với Mạn Duẫn.

Thấy cái tên thiếu niên đã mười lăm sáu tuổi này làm vậy, Mạn Duẫn sửng sốt mất một lúc. Có thể sống ở Hoàng ngôn mà vẫn giữ được tính trẻ con lí lắc như vậy, chứng tỏ người này vô cùng lạc quan nha.

Mỉm cười.

Thiếu niên nhìn thấy nụ cười này, sửng sốt đến ngây ngốc. Trong lòng chỉ phát ra một ý tưởng duy nhất: Tiên nữ kìa! Tuy rằng tiên nữ này nhỏ tuổi một chút, nhưng gương mặt này chắc chắn lên lên sẽ là một mỹ nhân quyến rũ vô song.

Mạn Duẫn nhảy xuống giường, một tay mang hài vào chân.

Vừa lúc đó, Chu Dương bưng một chén thuốc tiến vào, đặt lên bàn.

“Tiểu Quận chúa, trước khi rời đi Vương gia đã phân phó một câu. Ngươi muốn đi phơi nắng thì phải uống hết chén thuốc này trước đã.”

Mạn Duẫn đang lúi húi mang hài, nghe vậy liền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Làm sao Phụ Vương biết được nàng đang nghĩ trong đầu là phải chạy ra ngoài hít thở không khí? Nàng hơi hơi nhăn lại đôi mi thanh tú, thuốc Đông y này chẳng ngon chút nào, toàn đắng và chua.

Chu Dương ngồi xuống ghế dựa, hai cẳng chân dài duỗi thẳng, trưng mặt đen nghiêm nghị, “Vương gia còn nói, nếu ngươi không uống, sau khi quay về, hắn liền phạt ngươi.”

Tuy rằng Chu Dương không biết sẽ phạt như thế nào, nhưng nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Mạn Duẫn thì lập tức đặc biệt khoái trá vô cùng.

Đây là cái gọi là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn” đi. Thông minh tà ác như tiểu Quận chúa mà vào tay Vương gia cũng không làm gì được ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời. Nỗi bất bình do bị ngược đãi trong lòng hắn cuối cùng cũng tìm được sự an ủi rồi.

đi đến trước bàn, Mạn Duẫn xem qua xét lại chén thuốc đen còn hơn mực kia, cố nén nỗi xúc động muốn buồn nôn, bưng lên nín thở ực một hơi.

Vừa uống xong, Mạn Duẫn túm ngay lấy ấm trà, đút vòi vào miệng nốc ừng ực, muốn xoá bay vị vừa chua vừa đắng ra khỏi miệng mồm.

Nhìn dáng vẻ liều chết uống thuốc này của Mạn Duẫn, Chu Dương cũng không đành lòng, giật đi ấm trà trong tay nàng, “Tiểu Quận chúa, không thể uống nữa. Uống nhiều nước như vậy, ngươi muốn đái dầm sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn lập tức đen thành đít nồi.

Nàng cũng đã hơn hai mươi tuổi, là người trưởng thành rồi, làm sao có chuyện đái dầm ở đây! Khoan tính đến tuổi tâm lý, cho dù nàng tám tuổi, thì mấy năm nay cũng chưa từng đái dầm lên giường lần nào. Nàng thật sự muốn bổ đôi đầu của Chu Dương ra để nhìn một cái xem rốt cuộc bên trong đựng thứ gì vậy.

Tự biết mình nói sai rồi, đôi mắt của Chu Dương lúc này đảo lia bốn phía, “Tiểu Quận chúa, chúng ta vẫn nên ra đình hưởng thụ ánh mặt trời đi.”

Chương 58

Trong Ngự thư phòng, nhóm sứ giả bao vây xung quanh Sử Minh Phi thành một vòng tròn, để hắn làm cục nhân chính giữa. Ai nấy đều há mồm mở miệng không ngừng phun ra những từ ngữ quyết tâm, hếch mũi trừng mắt, kêu la những câu giống hệt nhau ‘không cho ra một lời giải thích rõ ràng, lập tức về nước phát động chiến tranh, nhất định phải có câu trả lời cho những vị sứ giả đã bỏ mạng’, v.v. và v.v.

Sử Minh Phi mày cau mặt nhăn, lại không thể đánh đám sứ giả này, nếu không càng cho bọn hắn thêm lý do hợp lý để phát động chiến tranh.

Tịch Mân Sầm vừa đi vào, Ngự thư phòng đang náo động ầm ầm bỗng im bặt, đến tiếng lá rụng còn có thể nghe.

Phất y bào, Tịch Mân Sầm ngồi xuống ghế, đôi mày kiếm nhướn lên một cách mất kiên nhẫn, “Các vị sứ giả không cần dồn ép Nam Trụ Hoàng làm gì, hôm nay bổn Vương sẽ nói cho mọi người chân tướng thế nào.”

Nhóm sứ giả toàn bộ đồng loạt quay sang nhìn Cửu vương gia, đã điều tra ra chân tướng rồi?

Sử Minh Phi cũng sửng sốt, chẳng lẽ Cửu vương gia muốn đem chuyện chính tay Phụ Hoàng bày bố việc ám sát nói trắng ra luôn sao?

“Trước khi nói ra chân tướng, bổn Vương muốn tuyên bố một sự kiện, vừa vặn mọi người đều có mặt ở đây, chi bằng làm người chứng kiến một thể.” Tịch Mân Sầm có tiết tấu gõ tay lên bàn, nhưng âm thanh đó lúc này giống như đánh vào trong lòng mọi người. Thùng, thùng, thùng. Trong đại điện ngoại trừ âm thanh này vang dội quanh quẩn, toàn bộ là một mảng im ắng.

Sử Minh Phi nhìn về phía tiểu thái giám đang đứng ở cửa Ngự thư phòng, người sau lắc đầu tỏ vẻ không biết.

“Bổn Vương đã cùng Nam Trụ Hoàng thương định, đem Nam Trụ quốc thuộc sở hữu của Phong Yến quốc. Cho nên, bắt đầu ngay tức khắc, Nam Trụ quốc là chư hầu của Phong Yến quốc.”

Những lời này vang vang lập đi lập lại ở trong đầu mọi người. Tịch Mân Sầm chưa bao giờ nói đùa, một khi nói ra lời này nghĩa là lời này tuyệt đối là sự thật. Nam Trụ bây giờ thuộc sở hữu của Phong Yến quốc, như vậy nó có sự che chở bảo hộ của Phong Yến quốc.

Câu này giống y như một đại ca hắc bang nói với một thế lực nào đó, rằng ‘xx kia được Lão Tử bảo hộ! Muốn động đến nó, bước qua cửa Lão Tử trước đã’.

Phong Yến quốc là cường quốc đứng đầu, nếu Nam Trụ quốc bây giờ lại thuộc sở hữu của nó thì lập tức như hùm thêm cánh, trên thiên hạ này có quốc gia nào có thể đối địch nổi. Các vị sứ giả giống như ăn phải ruồi bọ, biểu hiện trên vẻ mặt khiến người ta khó có thể nghĩ khác được.

Tuy rằng việc này không giả, nhưng thật sự hai quốc còn chưa hề đặt bút ký kết điều ước, lúc này Tịch Mân Sầm nói ra điều này là bởi vì sợ hắn đổi ý sao? Sử Minh Phi âm thầm suy nghĩ. Dù sao sự việc cũng đã tới nước này, không có gì mà giấu giếm nữa. Thuộc sở hữu sớm, thuộc sở hữu chậm thì có gì khác nhau sao?

“Đem người mang vào.” Tịch Mân Sầm hướng Chu Phi gật gật đầu, Chu Phi hiểuý, rời khỏi Ngự thư phòng. Chỉ chốc lát sau, hắn lại đi vào, phía sau có tám thị vệ nâng bốn quan tài gỗ tiến vào.

Nhìn một màn này, đầu óc của các vị sứ giả mơ mơ hồ hồ không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.

Ngay cả Sử Minh Phi cũng biến thành hòa thượng nhắm mắt gõ mõ, không hiểu luôn.

Thị vệ đặt quan tài xuống. Cửu vương gia đứng dậy, đưa ngón tay đẩy rớt hết bốn nắp quan tài.

Trong ruột của bốn quan tài kia đúng là bốn đại tướng quân thét ra lửa của Nam Trụ quốc nhiều năm qua. Mặt bọn họ lúc này xám như tro, hiển nhiên đã chết được nhiều ngày.

Sử Minh Phi ngây ngẩn, rõ ràng hắn đã hạ lệnh an táng chu đáo bốn vị tướng quân rồi mà? Nhưng nhìn trên quan tài còn dính đầy bùn đất, lại lập tức nghĩ khác, chắc hẳn Cửu vương gia đã phái người đào mộ lôi quan tài của bốn tướng quân này ra rồi.

Tịch Mân Sầm chỉ vào một cỗ thi thể, “Hung thủ các ngươi muốn điều tra, nằm ở trong này.”

“Làm sao được? Bốn người này đã chết, còn có thể điều tra ra cái gì! Còn nữa, bốn vị tướng quân này là đại biểu cho Nam Trụ quốc, nếu đúng là do Nam Trụ quốc hạ sát, càng nên cho chúng ta một cái công đạo.” một vị sứ giả la lớn.

Sử Minh Phi cũng có chút hoảng hốt, bốn vị tướng quân đúng người là Nam Trụ. Cửu vương gia nói ra như vậy, không phải là càng trút thêm phiền toái cho Nam Trụ quốc sao?

Tịch Mân Sầm khí định thần nhàn, đi tới đi lui vài bước.

“Đúng là như vậy... Nhưng bổn Vương hôm nay nghĩ cần nói rõ một vấn đề... Nam Trụ đã thuộc sở hữu của Phong Yến quốc, nếu các ngươi lại tiếp tục làm lớn chuyện, nói không chừng có ngày nào đó bổn Vương tâm tình không được vui, chợt ngứa tay, biết đâu lại nảy sinh ý nghĩ muốn đánh hạ vài tòa thành trì để giãn gân giãn cốt.

“Chuyện ám sát, bổn Vương đã tra xét suốt mấy ngày qua rồi. Hung thủ chính là bốn vị đại tướng quân này. Rất có khả năng vì năm đó bọn họ thua dưới tay bổn Vương, không cam lòng nên mới thiết kế ám sát ở Thái Thất Sơn. Mục tiêu của bọn họ là bổn Vương, đoàn sứ giả chẳng qua vô tội mà uổng mạng thôi. Nam Trụ quốc có thể bồi thường cho các quốc gia một khoản phí tổn thất với điều kiện các ngươi không phát động chiến loạn, vả lại... Binh lực Phong Yến quốc giờ có thêm của Nam Trụ quốc nữa, các ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ.”

Phong Yến quốc hiện tại là bá chủ các quốc gia, cho dù có dã tâm quét ngang thiên hạ cũng không phải là không có khả năng. Nay lại thêm vào Nam Trụ quốc… Tận sâu trong tim mọi người ai nấy cũng đánh cái rùng mình lạnh toát.

Toàn thân Tịch Mân Sầm tỏa ra một khí phách tràn ngập toàn bộ Ngự thư phòng, ép tức mọi người không phun ra được lời nào. Cách nói này của Cửu vương gia là bao che trắng trợn! Nhưng làm cho người ta tức giận nhất là, cho dù biết rõ đây là bao che, bọn họ cũng chỉ có thể câm lặng mà nhận mệnh. Chẳng lẽ còn thật sự muốn đôi co với Cửu vương gia, khiến cho chiến hỏa đốt lan tới mỗi quốc gia, làm cho thiên hạ sinh linh đồ thán?

Bọn họ chỉ có thể đem nỗi tức giận đến phát nghẹn này nuốt xuống bụng!

Mặc dù nỗi tức giận bày đầy trên mặt, nhưng nhóm sứ giả cuối cùng phải vỗ vỗ tay áo, toàn bộ thở phì phì hổn hển rời đi.

Đối với phương thức giải quyết của Cửu vương gia, Sử Minh Phi bội phục từ trong tâm khảm. Đây hoàn toàn là áp bức, kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Nếu đổi thành hắn, hắn tuyệt đối không dám lỗ mãng làm như vậy.

Dường như nhìn thấu ý tưởng của hắn, Tịch Mân Sầm chậm rãi đi đến trước mặt hắn, “Nếu ngươi cũng đủ cường đại, thì làm sao có thể có cục diện hôm nay?”

Nhân loại đều khi thiện sợ ác (khinh khi kẻ lương thiện, sợ hãi kẻ hung ác), nếu ngươi đủ mạnh, bọn họ sẽ không dám nảy sinh nửa điểm ngỗ nghịch trong tim. Nếu ngươi là kẻ yếu, chỉ có thể ngậm miệng mà nhận chịu bị khinh khi nhục nhã. sự thật tàn khốc như thế đó đấy.

Đặt giả thiết trận ám sát này phát sinh trong đất Phong Yến quốc, đám sứ giả này tuyệt đối không dám tùy tiện như vậy mà xông vào Ngự thư phòng, buộc Tịch Khánh Lân cho bọn hắn một cái công đạo khỉ gió gì. Bởi vì binh lực và tài lực của Phong Yến quốc đều đứng đầu các quốc gia, bọn họ không dám làm Phong Yến quốc tức giận.

Đám sứ giả này chính là nhìn đúng vào điểm yếu của Nam Trụ quốc vì chiến tranh vài năm trước mà thương tổn nặng nề, nay tân hoàng lại vừa đăng cơ không lâu, vị trí còn chưa ngồi ổn, bọn họ mới dám làm càn như vậy. Tịch Mân Sầm chẳng qua nói bằng đạo lý riêng của bản thân mình, nhưng đó lại là đạo lý của một kẻ cầm quyền.

Lúc này, Sử Minh Phi mới một lần nữa nhận thức được một mặt khác của nam nhân này...

Đủ cường đại, cường đại đến mức có thể tùy ý làm bậy, không có bất kỳ kẻ nào có thể phản kháng hắn!

Ánh mặt trời từng đợt từng đợt chiếu vào trong đình, Mạn Duẫn tìm được vị trí có được ánh mặt trời có thể phơi nắng, ngồi xuống.

trên bàn, một người mặc đồ cung nữ bưng tới một mâm điểm tâm bày ra, hình thức trình bày chẳng khác mọi thường bao nhiêu. Cầm lấy một khối điểm tâm, Mạn Duẫn tinh tế nhấm nháp. Ừm, hương vị dường như ngọt gắt hơn so với trước kia, Mạn Duẫn vừa mới ăn một ngụm liền đặt xuống lại.

Quá ngọt, không phải là kiểu nàng yêu thích.

Chu Dương ngược lại rất thích ăn đồ ngọt, liên tục tọng vào miệng vài cái.

“Tiểu Quận chúa, ngươi có phát hiện điểm tâm hôm nay ăn ngon hơn mọi bữa hay không.” Miệng Chu Dương đầy vụn điểm tâm, mỗi lần nói một chữ thì lại bắn một mảnh điểm tâm ra ngoài.

Mạn Duẫn lui lui ra đằng sau một chút để tránh bị vụn điểm tâm bắn tung tóe vào mặt.

Điểm tâm này đúng là ăn ngon hơn nhiều so với bình thường, nhưng lại quá ngọt, ngọt phát ngấy.

Đầu bếp biết rất rõ ràng khẩu vị của nàng, lần nào cũng bớt hẳn lượng đường, chẳng lẽ lần này lại lầm hay sao? Cảm thấy kỳ quái, Mạn Duẫn cầm lấy một khối điểm tâm đưa đến gần mũi, ngửi ngửi.

Thoang thoảng một ít mùi dược thảo rất nhẹ, đưa ra dưới ánh mặt trời quan sát thật kỹ, phát hiện ra còn có một chút bột phấn chắc chắn không phù hợp với điểm tâm này. Sực nghĩ đến cái gì, Mạn Duẫn đột nhiên ném khối điểm tâm, cảm thấy cả người đã trở nên vô lực, đầu óc đã bắt đầu mê muội.

Chu Dương đứng đối diện đã lảo đảo đứng không vững, phát hiện không thích hợp, hắn liền rút kiếm ra nhưng rồi lại loảng xoảng đánh rơi trên mặt đất.

“Điểm tâm bị kê đơn.” Vừa phun ra được vài từ này, Chu Dương liền choáng váng té lăn trên mặt đất.

Mạn Duẫn ăn rất ít, nhưng dù sao đầu óc cũng bắt đầu trở nên đặc sệt như hồ nhão, khí lực toàn thân cao thấp giống như bị rút tuột đi khỏi người. Ghé vào trên bàn, đem hết toàn lực cũng chỉ có thể nâng được mí mắt.

Bị người ám toán!

Thanh âm cười duyên của nữ tử từ xa xa không ngừng truyền đến, một cặp tiếng bước chân thật nhỏ chậm rãi tới gần.

“Lần này các ngươi còn không thua trong tay ta ư.” Thanh âm yêu kiều thanh thúy như chim hoàng oanh đang hót.

Mạn Duẫn chậm rãi nâng mí mắt đang nặng dần lên, nữ nhân kia mặc một tà áo xanh lục thướt tha, đúng là cô nàng Liễu Oanh mà mấy ngày trước đây không ngừng quỵ lụy lạy lục năn nỉ xin được ở lại bên người Phụ Vương.

Liễu Oanh vỗ vỗ tay, nhưng khi thấy Mạn Duẫn vẫn còn thanh tỉnh thì thật kinh ngạc, “Rất cảnh giác nha, dính phải mê hồn tán thế mà lại còn có thể mở to mắt kìa.” Nàng ta nhẹ nhàng bưng điểm tâm lên đặt trên tay nhìn ngó thưởng thức.

Mạn Duẫn đã sớm đoán được nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản chút nào, nhưng cũng không ngờ nàng ta thế nhưng có thể ra vào Hoàng cung như vào chốn không người thế này. Nàng nhíu nhíu mày muốn đứng lên, nhưng dù có cố gắng dùng hết sức lực cũng không cử động nổi một ngón tay.

“Tiểu Quận chúa đừng lo lắng, chủ thượng lệnh Oanh nhi mang ngươi đi một chỗ. Yên tâm đi, ngươi tạm thời không có nguy hiểm về sinh mệnh đâu.” Liễu Oanh cười duyên, vươn một cánh tay sang ôm lấy Mạn Duẫn.

Nhìn Liễu Oanh giống như một nữ tử nhỏ bé chân yếu tay mềm, thế nhưng khí lực hoàn toàn không nhỏ, ôm Mạn Duẫn đi thẳng một đường thế nhưng không hề có chút cố sức nào.

Mạn Duẫn dù có ngu ngốc cũng sẽ đoán được nữ nhân này nhất định biết võ công. Nàng ta nhắc đến chủ thượng? Rốt cuộc là ai bắt cóc nàng?

một cảm giác bất lực ghê gớm bao lấy Mạn Duẫn, thuốc bắt đầu có tác dụng, nàng dần dần lâm vào hôn mê.

Khi mở mắt ra, trước mắt tối như bưng, Mạn Duẫn giật giật cử động thân mình thì phát hiện mình bị trói hai tay sau lưng, trên mắt hóa ra bị bịt chặt bằng một miếng vải đen khiến cho nàng không phân biệt được hiện tại là ban ngày hay là ban đêm, cũng không biết bản thân mình rốt cuộc hôn mê đã bao lâu.

Kẻ muốn đẩy Phụ Vương vào chỗ chết nhất chính là Sử Lương Sanh. Lần bắt cóc này có đến 80% khả năng là do hắn sai khiến, Liễu Oanh cũng là người của hắn. Liễu Oanh sử dụng trăm phương ngàn kế để từng bước tiếp cận Phụ Vương, muốn khiến cho Phụ Vương thương tiếc. Hồi tưởng lại những việc mà nữ nhân này diễn trò từ đầu, chẳng phải đó chính là sử dụng mỹ nhân kế đó sao?

Sử Lương Sanh sắp đặt trò mỹ nhân kế, chắc hẳn là rất muốn Phụ Vương nếm thử nỗi thống khổ của hắn năm đó chăng?

Chỉ tiếc, Phụ Vương không phải là người dễ trúng kế như vậy. Vì chiêu này không thể thực hiện được nên liền quay qua bắt cóc nàng hầu uy hiếp Phụ Vương sao? Mạn Duẫn cười phì một tiếng, quả nhiên, thủ đoạn Hoàng gia nào cũng đều ti tiện như nhau cả.

“Ngươi cười cái gì?”

Trong bóng tối u ám, một giọng nói trung niên lãnh khốc vang lên.

Mạn Duẫn nhận ra được ngay, thanh âm này đúng là của Sử Lương Sanh.

“Ta cười là cười, mưu kế người khác đã từng dùng qua, sao ngươi lại ngu ngốc đến nỗi dùng nó lần thứ hai vậy.” Nhớ tới đối phương dù gì cũng là thân sinh phụ thân của nàng, giọng điệu của Mạn Duẫn bất tri bất giác có vài phần kính trọng.

Trong bóng tối dày đặc xòe bàn tay trước mặt cũng không thấy, Mạn Duẫn có thể nghe thấy hắn xiết chặt nắm đấm đến xương kêu răng rắc.

“Tiểu Quận chúa nhanh mồm nhanh miệng thật, không hổ là đứa nhỏ của Cửu vương gia, phương thức đả kích người khác cũng giống nhau như đúc.” Đối phương cố nén không nổi giận mà mắc câu khiêu khích của Mạn Duẫn, nghiến răng nghiến lợi nói.

Sử Lương Sanh lẳng lặng nhìn chăm chú vào dung mạo của Mạn Duẫn, bởi ánh mắt của nàng bị che đi nên hình dáng nét mặt càng giống với nữ nhân kia.

Nhớ lại biết bao nhiêu hồi ức ngọt ngào tốt đẹp giữa hai người lúc xưa, đường cong trên mặt Sử Lương Sanh bỗng trở nên nhu hòa.

“Chỉ cần Cửu vương gia phối hợp với yêu cầu của ta, ta sẽ không thương tổn ngươi.” Sử Lương Sanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn, cũng cảm thấy không nỡ lòng hại một đứa nhỏ tương tự với nàng đến thế.

Mạn Duẫn cũng đã sớm đoán được người này không có lòng tốt gì, nên khi hắn nói ra lời này thì trong lòng nàng quýnh quáng lên.

“Ngươi muốn làm cái gì?”

Chương 59.1

“Tiểu Quận chúa, ta có mối thù sâu như biển cùng Cửu vương gia, như vậy còn phải cần hỏi nữa sao? Ta chỉ muốn... Cửu vương gia chết. Chết trên tay ta!” Thanh âm ngoan độc âm lãnh của Sử Lương Sanh vang dội quanh quẩn từng trận từng trận trong phòng kín.

một tiếng vỗ mạnh lên bàn gỗ.

Mạn Duẫn bình tĩnh một cách vô cùng thần kỳ, không có một chút cảm xúc sợ hãi nào, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Tuy rằng bị bịt mắt nên không nhìn thấy được Sử Lương Sanh, nhưng nàng vẫn có thể nghe được phương vị của hắn. (*phương vị: phương hướng vị trí)

“nói đến cùng là vì sao mà ngươi hận Phụ Vương tận xương tận tủy vậy?”

Thanh âm của Mạn Duẫn thanh thúy trong veo như chim hoàng oanh.

“Là vì Phụ Vương phái ra Tư Đồ Du Nguyệt mồi chài ngươi phải không, thêm nữa, còn là vì hắn đánh thắng Nam Trụ quốc nên hại ngươi phải quăng đi không ít quốc thổ phải không?” Mạn Duẫn phân tích rõ ràng nguyên nhân sự việc, muốn lôi kéo kích động Sử Lương Sanh.

Về những chuyện dính dáng đến mẫu phi nhất định không ai có thể hiểu biết hơn Sử Lương Sanh. Nàng muốn biết, trước giây phút mẫu hậu lâm chung kia, nụ cười đó có ý nghĩa là gì.

Cảm xúc của Sử Lương Sanh lập tức bị kích động lên đến đỉnh điểm, Mạn Duẫn có thể nghe thấy những câu mắng đầy phẫn nộ của hắn.

Đột nhiên, hắn tóm lấy cổ Mạn Duẫn, cảnh cáo: “Đừng có dùng cái từ ‘mồi chài’ này dùng trên người nàng, nếu không ta sẽ lập tức giết chết ngươi!”

Mạn Duẫn mỉm cười, người này đã bị nàng hoàn toàn chọc giận nha.

“Chẳng lẽ không đúng?” Mạn Duẫn không hề sợ chết, tiếp tục hỏi.

Bàn tay to đang tóm lấy cổ nàng rõ ràng nắm chặt lại. không khí giống như bị người ta ngắt đi khiến Mạn Duẫn há miệng thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đến mức đỏ bừng.

Nàng bình tĩnh nhìn về hướng Sử Lương Sanh, nàng dám cá, hắn không dám giết nàng! Trước khi Phụ Vương tới đây, bản thân nàng nhất định an toàn.

Lực đạo trên cổ từ từ giảm dần. Mạn Duẫn dồn dập thở, cố gắng hít thở không khí đầy quý trọng vào đầy phổi.

“Đừng nghĩ là ta không dám giết ngươi!” Sử Lương Sanh giật miếng vải đen che mắt Mạn Duẫn ra, mắt đối mắt với nàng.

Nhờ đó, Mạn Duẫn mới đánh giá rõ ràng được tình cảnh của mình hiện tại. Nơi này là một phòng nhỏ, không có bất kỳ trang bị gì, bốn phía chỉ có vách tường trơn láng đến ngay cả cửa sổ cũng không có. Vách tường màu đen, Mạn Duẫn nheo mắt nhìn kỹ, hiển nhiên là được làm bằng sắt đen (huyền thiết). Sợ là ngay cả móng vuốt của tiểu mạo ngao cũng không thể đào xuyên qua được.

Chẳng lẽ là mật thất?

Trong toàn bộ không gian xung quanh chỉ có duy nhất một ngọn đèn dùng để chiếu sáng nên hầu hết xung quanh đều tối âm u.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .